Lạc nhau một phút, mất nhau một đời
01/04/2024

Chúng tôi vẫn yêu nhau nhưng lại không đủ bao dung với lỗi lầm của người kia, cũng như chưa đủ rộng lượng bởi những lần cáu giận vì công việc, gia đình. Và thế là, chúng tôi đành chia xa dẫu vẫn thương nhau đến hết kiếp. 

Ngày trước, khi mới chia tay người yêu, mọi người vẫn thường hỏi, là ai bỏ ai. Tôi chỉ cười và bảo, không ai bỏ ai cả, chỉ là tình yêu đã bỏ rơi chúng tôi mà thôi. 

Tuy nói là thế, nhưng trong lòng tôi vẫn buồn rất nhiều. Chỉ mình tôi biết, chắc chắn không phải tình yêu bỏ rơi chúng tôi, vì những cảm xúc yêu thương vẫn còn đấy, vẹn nguyên như ngày đầu. Vậy tại sao chúng tôi lại rời xa nhau nhỉ? Tôi cũng chẳng thể trả lời được câu hỏi ấy.  

Đó có phải là do những lần cãi vã vì bất đồng quan điểm? Hay do ngay từ đầu, dù chúng tôi không cùng tư tưởng, lối sống mà vẫn cứ cố ở bên nhau? 

Vốn dĩ tình yêu đã rất ích kỷ, tôi là người không chịu nhường nhịn, luôn muốn thể hiện mình, còn cậu ấy không thích chia sẻ, việc gì cũng tự gánh vác, mà chúng tôi không chịu thấu hiểu cho nhau. Vì thế, chuyện cả hai cứ như cục nam châm cùng dấu, dễ dàng đẩy nhau ra xa hơn. Nghĩ lại thì, số lần chúng tôi bao dung và cảm thông cho lỗi lầm của nhau mới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, còn những trận cãi vã, mâu thuẫn, xích mích lại nhiều như sao trên trời. 

chuyện cả hai cứ như cục nam châm cùng dấu, dễ dàng đẩy nhau ra xa hơn
Câu chuyện tình yêu của chúng tôi cứ như cục nam châm cùng dấu, dễ dàng đẩy nhau ra xa hơn

Ngay cả khi cả hai quyết định chia tay, tôi cũng gật đầu đồng ý dù trong lòng bão tố đang cuồn cuộn lên, nhưng vì cái tôi quá cao, tôi lại chẳng thể mở lời níu kéo dù chỉ trong một phút. Và dù tôi đã nhớ cậu ấy da diết mỗi đêm, nhưng cũng chưa bao giờ đi tìm, bởi tôi sợ mình là kẻ thua cuộc trong trận chiến tâm lý tình cảm này. 

Có nhiều lý do để kết thúc một câu chuyện tình. Yêu nhiều quá, không hợp, không xứng,… và cứ thế người ta cứ rời xa nhau mãi mãi. Nhưng làm gì có ai ngay từ khi sinh ra đã hợp với một ai khác. Nếu thế thì con người ta phải học cách bao dung, rộng lượng với nhau để làm gì. 

Tôi và cậu ấy cũng vậy. Chúng tôi vẫn yêu nhau, nhưng lại không đủ bao dung với lỗi lầm của người kia, cũng như chưa đủ rộng lượng bởi những lần cáu giận vì công việc, gia đình. Và thế là, chúng tôi đành chia xa dẫu vẫn thương nhau đến hết kiếp. 

Tình yêu ấy mà, đúng là để lạc nhau một phút, sẽ là mất nhau cả đời. 

Tình yêu ấy mà, đúng là để lạc nhau một phút, sẽ là mất nhau cả đời. 
Tình yêu ấy mà, đúng là để lạc nhau một phút, sẽ là mất nhau cả đời

Có một lần chúng tôi cùng đi du lịch ở Hà Nội. Cậu ấy vẫn luôn nắm chặt tay tôi dù bất kể đi đâu, làm gì. Tôi còn nhớ như in lời cậu ấy nói, anh phải nắm tay em, anh sợ mình không tìm được. Tôi đã cảm động biết bao. Bây giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười, vừa buồn mà cũng đành cười cho những tháng ngày bình yên đấy. Tại sao anh lại không tìm được tôi, tại sao không tự tin rằng dù có thế nào, dù đi đâu chúng tôi vẫn tìm lại được nhau. 

Giống như bây giờ, tôi nhớ cậu ấy da diết, muốn đi tìm cậu ấy biết bao, để nói cho cậu ấy biết, tôi không muốn vì một phút gật đầu đồng ý mà chúng tôi đã để lỡ nhau ở kiếp này. 

Tôi muốn xoay chuyển thời gian, không gian để không nói ra những lời làm tổn thương cậu ấy. 

Tôi muốn cùng người tôi yêu trải qua những đêm trắng để không còn bơ vơ giữa dòng người thật đông của Sài Gòn hoa lệ. 

Tôi đã nghĩ, giá như mình hiểu được sớm hơn rằng, trong tình yêu thì làm gì có chuyện đúng sai, thắng thua. Đến với nhau bằng con tim thì sao lại đối xử với nhau bằng lý trí. Ở bên nhau vì tình cảm nhưng lại ra đi vì những hơn thua, hằn học. 

trong tình yêu thì làm gì có chuyện đúng sai, thắng thua
Trong tình yêu thì làm gì có chuyện đúng sai, thắng thua

Tôi nghĩ, giá như mình biết sớm hơn rằng, mọi lỗi lầm đều có thể sửa chữa, và tình yêu thì càng dễ dàng cảm thông với nhau hơn. Những yêu thương sẽ xóa nhòa mọi bất đồng, khoảng cách, chỉ cần mình biết rộng lượng và bao dung hơn. 

Tôi nghĩ, chúng tôi đủ tình yêu để trao đi, thì sẽ chẳng bao giờ có thể lạc mất bàn tay nhau, ngay cả trong những ngày sóng gió. 

Nhưng thật buồn là tôi chẳng thể làm gì được nữa, một cái buông tay trong chớp nhoáng có thể đánh đổi bằng cả hạnh phúc của một kiếp người.