Là một người ta từng thương, nay bỗng dưng xuất hiện với một vài điều khác lạ, người cũ có thêm người mới,…
Có người nói với tôi rằng, một chuyện tình kết thúc đẹp nhất là khi cả hai không còn vấn vương gì đến người cũ, không dành cho nhau những hằn học, cũng không tham dự vào cuộc sống sau này của nhau. Những nếu đúng là như thế, thì trên đời này có mấy cuộc tình được coi là kết thúc viên mãn? Bởi sẽ có những câu chuyện kết thúc khi còn dang dở, một người đã hết yêu còn một người mãi đắm say. Hoặc cả hai đều còn yêu còn thương nhưng không thể ở bên cạnh nhau.
Nhưng hành trình của thời gian thì không ngừng lại, nó cứ tiến về phía trước, đẩy tuổi tác của chúng ta ngày một xa hơn. Bất chợt một ngày nào đó, khi vết thương cũ còn chưa kịp khép miệng, bão lòng vẫn chưa tan, chúng ta vẫn phải chậc lưỡi mà giục giã tim mình: “Yêu đi thôi!”.
Ngặt một nỗi, trái tim nơi lồng ngực mình còn chưa kịp tìm được bóng lưng người mới để yêu thương thì bất chợt nghe tin, người cũ đã có người yêu mới. Hóa ra, vẫn là người ta nhanh hơn mình một bước. Để rồi cứ thể mà ngày thêm mênh mang, nỗi buồn như vô tận.
Tôi không nghĩ mình là một đứa nặng tình, tôi chỉ nghĩ mình là đứa ưa hoài niệm. Vào cái ngày nghe tin người yêu cũ có người yêu mới, mọi thứ như sóng yên biển lặng. Tôi ngồi yên, lắng nghe rồi mường tượng khuôn mặt của người yêu cũ. Nhớ lại hết thảy cái cách anh hờn giận hay vui mừng, nhớ lại cả khoảng trời kỷ niệm mà chúng tôi đã từng có với nhau. Sau hôm nay, anh ấy sẽ trao đi những điều ngọt ngào xưa cũ cho một người con gái khác,…
Chắc có lẽ tôi cũng giống như đa số mọi người, có một chút cô đơn, có một chút chạnh lòng và một chút buồn tủi. Mặc dù lý trí gào thét trong tâm can rằng, chuyện đã qua hãy cứ cho nó qua, đừng tiếp tục tìm về người xưa chuyện cũ để thắt chặt trái tim thêm nữa.
Nhưng trái tim yếu đuối và non nớt làm sao, nó lại bất lực giơ tay đầu hàng vì không thể làm được. Nó đã ngồi khóc non nỉ, thậm chí là ngưỡng mộ và ganh tị với người yêu mới của người yêu cũ. Này, một người đàn ông tốt như thế đã đến với cô rồi đấy, cô sẽ trân trọng anh ấy chứ?
Tôi phải thừa nhận rằng, với cương vị là người yêu cũ, tôi không thể nào tỏ ra không quan tâm, càng không thể giả vờ mỉm cười và chúc phúc. Nếu ai đó chúc bạn hạnh phúc, an yên bên người mới thì đừng vội tin, người ta lừa bạn cả đấy! Hoặc là trước đây người ta không yêu bạn đủ nhiều để mà đau lòng, cũng chẳng đủ nhiều để bận tâm về cuộc sống của bạn hiện tại. Hoặc bây giờ, người ta có thể giả vờ cười nói, vui vẻ nhưng trong tim lại ngàn cơn thống thiết.
Chung quy lại thì nỗi buồn là thứ hiện hữu rất chân thực, thậm chí còn có thể lan rộng nếu chúng ta cứ yếu đuối vịn vào đống kỉ niệm xưa mà rưng rức khóc. Hiếm có ai nói mình không buồn, cũng hiếm có ai nói rằng mình chẳng quan tâm. Bởi nếu thế, chắc chỉ trường hợp thứ nhất đã kể trên thôi nhỉ?
Dẫu sao, duyên số không cho chúng ta đi cạnh nhau dài ngày và việc chúng ta không thể ở cùng nhau cũng đã được định đoạt bởi hai chữ “chia tay”. Vậy thì, bạn cứ mạnh dạn mà buông bỏ nỗi buồn, hãy sống cho riêng mình, can đảm, kiên cường đi tìm tình yêu mới để hạnh phúc hơn.
Ngày mai, chúng ta rồi cũng sẽ biết cách xóa nhòa đi hình bóng của người yêu cũ, xóa nhòa đi tình yêu cũ và thấy thổn thức khi gọi tên người mới. Ngày mai rồi lại sẽ đến, cũng giống như cái cách đã đến với người yêu cũ của chúng ta ngày hôm nay. Buông tay là hết, cũng nên buông bỏ chấp niệm thôi!